Các tác phẩm đạt giải trong cuộc thi thơ Sóc Trăng trong tôi năm 2023
Có thể nói, đã rất lâu, khoảng 10 năm, Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Sóc Trăng mới tổ chức cuộc thi Thơ. Điều đó cho thấy sự cố gắng và nỗ lực của Ban tổ chức với sựu ủng hộ của các ban, ngành. Cuộc thi đã thu hút sự tham gia của 317 tác phẩm của 258 từ khắp nơi trong tỉnh Sóc Trăng. Những bài thơ không chỉ đến từ các nhà thơ đã có tên tuổi mà còn từ những tác giả trẻ, thậm chí là những người yêu thơ nghiệp dư, phản ánh sự đa dạng trong cách nhìn và cảm nhận về Sóc Trăng. Trong đó, với sự hỗ trợ của Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch, Sở Giáo dục và Đào tạo, cơ quan chuyên môn của các huyện, thị xã thành phố trong công tác tuyên truyền, quảng bá, nên rất đông các tác giả là viên chức ngành văn hóa, thể thao, đội ngũ thầy cô giáo và các em học sinh tham gia dự thi. Với số lượng bài vở như vậy, đủ thấy thơ vẫn còn sức sống và sức hấp dẫn người đọc.
BÊN EM, MÙA LỄ HỘI
Giải nhất
Em mang cả sắc màu hoa Chăm-pa còn nồng hương xuống phố
Điệu thức ngũ âm làm rung từng sợi nắng dưới hiên chùa
Trời tháng mười non xanh còn thầm thĩ một khúc mưa
Bàn tay em ngọt điệu múa Lâm-vông che cả trời chiều không đủ ướt
Dòng Nguyệt Giang chảy vào ước mơ tôi tròng trành theo con nước
Những nụ cười hiền chan vào nhịp sóng đang trôi
Hương nếp mới thơm lên mùi cốm dẹp
Trăng huyền xưa trải mộng xuống hai bờ
Ơi, nhịp trống Sa-dăm gợi tình trong ánh lửa
Em lặng lẽ qua cầu Thiên Hộ để chờ nhau
Mưa lúng liếng trên môi cười trái chín
Đêm thuyền đăng đã hẹn với sắc màu
Tôi về lại với mùa trăng cổ tích
Những con đường đất Sóc đã là hoa
Nghe thổn thức nhịp cồng khua vượt sóng
Đích đến đã gần kề lộng lẫy chiếc ghe ngo
Chân rộn bước, bên em mùa lễ hội
Âm ba lời xứ sở một tình yêu
Gió lướt thướt gọi trăng về đất Sóc
Nghe hương lúa quê mình nồng nã cuốn bay theo.
Hồ Trung Chính
VÀM ĐẠI NGÃI
(giải Nhì)
1
Mũi tắc ráng gie ra vàm Đại ngãi
Trời đã thu bần biếc một rừng mơ
Cây lá mượt một màu nhung lụa gấm
Bèo lênh đênh con nước chảy vô bờ
2
Xưa rồi diễm, chuyến phà đêm Đại Ngãi
Chở màu sông tao tác mấy tầng thu
Đêm thấp thoáng bên trời ma đom đóm
Người qua sông mấy lượt nhớ xa mù?
3
Sông lãng đãng một dòng thương nhớ bến
Mà ngày trôi xuôi một mái chèo không
Mây tịnh giữa mui thuyền neo phía gió
Mùa xôn xao tiết tấu của miệt đồng
4
Không cần bến trăng về đây lặng lẽ
Ngược dòng trôi, trôi mút chỉ cà tha
Thì lau sậy sợ chi ngày biệt bóng
Mút mùa đi chướng gió bạt giang hà
5
Nồm đã dậy chiều nay trời lộng gió
Sông một dòng chảy mút chỉ đời nhau
Vàm Đại Ngãi chở mùa thương mùa nhớ
Người xưa đâu, sóng vỗ đến bạc đầu?
(11.2021)
Trần Thanh Dũng - Thành Dũng
HƯƠNG LÚA TÀI NGUYÊN
(Giải Nhì)
lá rơi
lá rơi
xếp thành manh chiếu vàng
ba nén hương thơm
thở khỏi vào chạng vạng
nghĩa trang mây trôi lờ lững
cúi đầu khấn niệm
con mời ba má về ăn cơm
gạo Tài Nguyên thơm dẻo
gà luộc, cá bống kho, canh chua cá linh bông điên điển
món quê hương đậm đà
con dế quên lời ca
vạt cỏ xanh hồn nhiên hát
lưng lửng hạt gió rơi
vọng hương lúa Tài Nguyên ngào ngạt
tiếng cha ông khai hoang lập ấp
từ đồng xa ngậy hương châu thổ mỡ màu
bao đêm rồi quầng thâm khói thuốc
nhịp võng đưa kẽo kẹt đếm thời gian
tiếng bom gầm
xé nát cơn mơ
bỗng nghe tin dữ
cha hi sinh
trận Hoà Tú (*)
má hi sinh
trận Sóc Bưng (*)
con đứng chôn chân
nuốt dòng lệ đắng
đôi vành khăn trắng cuộn vào nhau đặc quánh một miền đau
lá rơi
lá rơi
manh chiếu vàng lẳng lặng
nhớ mẹ thương cha
con gục đầu bên chùm hoa cúc
gió rơi lưng lửng hạt
con dế không ca
chỉ vạt cỏ xanh hồn nhiên hát
hương lúa Tài Nguyên ngào ngạt
vọng từ đồng xa.
Quách Mộc Ngôn
(*) Các địa danh ở tỉnh Sóc Trăng.
TÂM TÌNH TỪ PHÍA CÙ LAO
(Giải Ba)
Âm điệu rì rào, trắm bồng, du dương
Ôi, bản nhạc quen chứa chan vùng sông nước!
Vùng đất ấy không có tràm, có đước
Chỉ thấy cây bần bám bờ bãi quê hương.
Cù Lao Dung nơi đầu sóng yêu thương
Đã trải qua hai mùa đánh giặc
Căn cứ xưa, văn bia còn ghi tạc
Chiến thắng Rạch Già, bài ca du kích còn vang.
Ai về đây mà không khỏi miên man!
Nghe câu chuyện của thời khai khẩn
Cái tên Trường Tiền, Sân Tiên, Long Ẩn
Đã trở thành huyền thoại ly kỳ.
Về cù lao viếng đền Bác uy nghi
Và nghe kể tấm lòng dân với Bác
Không phải ở Thủ đô hay Làng Sen mới niềm tin son sắt
Mà tận đất nổi phù sa cũng ghi tạc ơn Người!
Tôi về đây nghe trong dạ bồi hồi
Người hiểu khách, trọng nghĩa tình sau, trước
Hoa trái bốn mùa tỏa hương ngào ngạt
Một góc Sóc Trăng ngọt lịm tựa câu hỏ.
Rồi mai đây không phải lụy con đò
Cầu Đại Ngãi đã nối liền mơ ước
Cù Lao Dung sẽ vươn đôi cánh hạc
Chở niềm vui đi đến tận chân trời.
Diệp Bần Cò
KHÚC HÁT MỘT MIỀN QUÊ
(Giải Ba)
Khúc hát miền quê,
mảnh đất này
Cuối trời sông nước, cánh cò bay
Sóc Trăng mình đó, đằm thương mến
Giữ mãi hồn ta suốt dặm dài...
Khúc hát miền quê, tỏa yên bình
Nhân ái, bao dung, sống nghĩa tỉnh
Nhớ bao cô gái miền đất Sóc
Đẹp dáng người thon thả trúc xinh...
Khúc hát miền quê,
đẹp bội phần
Chan hòa, thân thiện, gốc là dân!
Một thời mở đất, cùng bám đất
“Xuống xề" vọng cổ mãi còn ngân...
Khúc hát miền quê,
bát ngát hương
Đợi chờ trăm nhớ với ngàn thương.
Thủy chung tình nghĩa màu hoa tím
Tỏa ngát hương thơm vạn nẻo đường...
Khúc hát miền quê,
vọng tiếng ca
Miệt vườn, miệt ruộng lắng phù sa.
Mưa hòa gió thuận, vui bất tận
Hạnh phúc, bình an đến mỗi nhà.
Khúc hát miền quê,
thật tự hào
Sóc Trăng bay bổng những tầm cao
Quê hương bừng dậy niềm vui lớn
Nước mạnh Dân giàu, thỏa khát khao!
Tháng 11/2023
Lê Đức Đồng
EM VỀ ĐẤT SÓC CÙNG ANH
(Giải Ba)
Em về đất Sóc cùng anh
Để bao lưu luyến cột tình đôi ta
Thân quen từng lối chân qua
Khác chỉ như chính quê nhà yêu thương
Cũng thơm từ những khu vườn
Đong đưa trái chín tỏa hương ngọt ngào
Cũng bao ruộng lúa xanh màu
Tròn đầy hạt ngọc rì rào giấc mơ
Thì thầm ngọn gió thoảng đưa
Như là khúc hát ru mùa bình yên
Nắng vàng trải ấm lung linh
Choàng lên những mái chùa thiêng lâu đời
Nhớ khi vào giữa tháng mười
Đua ghe ngày hội người người đông vui
Dòng sông nhộn nhịp tay bơi
Đôi bờ kèn trống giục hồi rộn vang
Về cần với chuyến phà ngang
Lao xao sóng gợn ánh hoàng hôn buông
Xa xa thấp thoáng rặng bần
Nó màu hoa tím dịu dàng thủy chung
Như người xứ Cù Lao Dung
Nói câu hỏ hẹn một lòng chẳng phai
Để em lặn lội đường dài
Mơ cùng xây đắp lâu đài ái ân
Buộc ràng đến cả trăm năm
Tình người tình đất hóa thành quê hương.
Trần Thị Thùy Linh
Các bài thơ đạt giải khuyến khích
SÓC TRĂNG MÙA LỄ HỘI
Con nước tháng mười về cùng lễ hội
Sông Hậu hiền hoà cho cây trái đơm bông
Đêm trăng non vun vén bếp lửa hồng
Nghe rạo rực tiếng chày, hương cốm mới.
Tiếng cười đùa người gọi nhau í ới
Phút xao lòng nghe khúc hát Dù Kê
Giỏ vụn về ve vuốt mặt sông quê
Khế lay động tay em nâng đèn nước
Ước nguyện cầu cho quê mẹ bình an
Đêm ngập tràn trong ánh sáng mênh mang
Đèn gió đưa duyên bên ánh trăng vàng
Tay nhịp nhàng trong tiếng trống sa Dăm
Làm nao lòng bao du khách đến thăm
Điệu Lăm Thol như đón chào mời gọi
Óoc Om Bok quê em mùa lễ hội
Đến đây rồi không nỡ để rời chân
Ghe Ngo về theo con nước đang dâng
Mái chèo khua, ghe lao nhanh vun vút
Nắng sắp tất lễ hội dần kết thúc
Bóng chiều tà thêm xao xuyến bâng khuâng
Khẽ cắn đôi hạt cốm dẻo trắng ngần
Nghe ngọt mãi tình người và tỉnh đất
Đã bao đời luôn anh hùng bất khuất
Thật ấm lòng hai tiếng gọi Sóc Trăng!
Nguyễn Thị Minh Thư
AI CŨNG CÓ MỘT QUÊ HƯƠNG !
Ai lớn lên không có một gia đình,
Và chẳng có quê hương để nhớ.
Chúng tôi – những người con xứ sở,
Đất Sóc Trăng – vùng đất chín rồng.
Lịch sử hào hùng, vang dội đất Cửu Long.
Chín nhánh sông đổ ra chín cửa,
Sóc Trăng vươn mình, là con rồng thứ chín
đất Tây Nam. Vựa lúa Ba Xuyên, nhất xứ đồng bằng,
Có kho chứa bạc của nhà vua năm nào hoành tráng,
Có những ngôi chùa Khơ-me cổ kính, trường tồn, trầm mặc với thời gian.
Cây trái bạt ngàn, cá tôm nhiều vô kể,
Bánh pía ngọt ngào, bún nước lèo đậm vị quê hương.
Sóc Trăng ! Ơi hai tiếng gọi thân thương !
Nơi chung sống, cùng nhau gắn bó,
Ba dân tộc anh em trong buổi đầu mở đất,
Kinh, Hoa, Khơ-me kiên cường bất khuất,
Cùng tiến cùng lùi qua bao trận bão giông,
Đoàn kết, yêu thương, chung sức, chung lòng.
Ba dân tộc hòa chung nhịp đập,
Luôn tự hảo bởi ý chí vươn lên.
Trong chiến đấu hay trong hành trang vào hiện tại,
Vẫn kiên cường, hăng hái thi đua,
Vẫn chung tay dựng xây đất nước bốn mùa,
Dệt gắm hoa làm đẹp thêm cho xứ sở,
Không phụ lòng các bậc tiền nhân muôn thuở,
Đặt niềm tin cho thế hệ mai sau.
Dẫu xa quê, lòng thương nhớ dâng trào,
Người Sóc Trăng hiền lành, hiểu khách,
Rất sẵn lòng đón bạn phương xa.
Ôi ! Nghĩa tình nồng thắm bao la,
Dù có đi xa, lòng còn lưu luyến lạ !
Đất Sóc yên bình, tình nghĩa đậm sâu.
Mãi mãi bền lâu, yêu những con người hiền hậu,
Và vùng đất nên thơ, trái ngọt cây lành.
Yêu biết mấy những con người chất phác !
Luôn chăm chỉ, cần cù để giữ lấy màu xanh.
Sóc Trăng ơi ! Xin cảm ơn bằng tấm lòng thành thật,
Bởi tình đất, tình người quá đỗi thâm sâu !
Bởi mảnh đất nơi đây giúp tôi hiểu một điều,
Ai cũng có quê hương để nhớ,
Để hướng về và mang nặng ở trong tim !
Nguyễn Thị Mỹ Khánh
QUÊ HƯƠNG TRONG TIM TÔI
Quê hương là một bến bờ
Là nơi hai tiếng ầu ơ nghĩa tình.
Sóc Trăng thắm đượm ân tình
Để ta nhớ mãi dáng hình quê hương.
Thương mẹ một nắng hai sương
Cho con no đủ chẳng thương lấy mình.
Thương cha nặng gánh mưu sinh
Cho con vững bước trường chinh với đời!
Quê hương ta đó là nơi
Đã từng in dấu, một đời mẹ cha.
Quê hương là một khúc ca
Đắm say hương lúa thiết tha hương tình.
Quê hương ta thật yên bình
Con đò bến nước mái đình cây đa.
Đồng xanh bát ngát bao la
Tiếng con gà gáy ngân nga ngoài đồng.
Bầu trời rực rỡ nắng hồng
Dáng ai thấp thoáng, cánh đồng lúa thơm.
Bắt từng con tép con tôm
Chỉ mong đổi lấy bữa cơm gia đình.
Người dân mang nặng nghĩa tình
Yêu thương gắn bó đượm tình thiết tha.
Ai đi xin nhớ quê nhà
Quê hương một dạ đậm đà tình thương.
Lưu Thị Huyền Trân
SÓC TRĂNG TRONG TÔI
Bên dòng sông Hậu hiền hoà
Sóc Trăng ta đó bao la nghĩa tình
Đồng bào dân tộc giữ gìn
Nêu cao đoàn kết hết mình chung tay.
Tự hào đất Sóc hôm nay
Trên đà phát triển tương lai đẹp giàu
Ý chỉ tự lực lên cao
Tinh thần vượt khó vươn cao công trình.
Vui sao sắp tới quê mình
Có đường cao tốc hành trình gần thêm
Người dân cuộc sống ấm êm
Chiếc cầu Đại Ngãi nổi thêm con đường.
Trần Đề cảng biển thông thương
Nông thôn khởi sắc phố phường đi lên
Văn minh đô thị gọi tên
Công trình trọng điểm xây nền tương lai.
Nhìn lại cho sự đổi thay
Là nhờ khát vọng chung tay đồng lòng
Quân, dân, Đảng bộ một lòng
Đoàn kết, gắn bó quyết không chia rời.
Hôm nay sáng rực bầu trời
Sông Trăng trấy hội rạng ngời hoa đăng
Niềm vui thôi thúc tinh thần
Quê hương đổi mới Sóc Trăng đẹp giàu.
Trong tôi biết mấy tự hào
Người con đất Sóc vẫy chào tương lai
Nguyện sẽ góp sức hăng say
Sóc Trăng tươi đẹp mỗi ngày vươn xa.
Nguyễn Văn Cảnh
ĐỒNG NGHIỆP
Nhìn em thướt tha trong tà áo dài trên bục giảng,
Tôi lại nhớ về cô trò nhỏ ngày xưa.
Em, ngày đó thật ngây thơ, trong sáng,
Ôm ấp trong lòng bao hoài bão, ước mơ!
Cô trò nhỏ thân hình ốm yếu,
Cơ thể gầy gò, khuôn mặt xanh xao!
Chăm mẹ bệnh, bao đêm thức trắng,
Bụng đói cồn cào, với bao nỗi suy tư...
Em đến trường với đôi mắt quầng thâm,
Dáng mệt mỏi và bước chân xiêu vẹo.
Thương em nhiều...! Sao lắm nỗi âu lo...!
Đã bao lần em tâm sự với tôi:
Em thích lắm những bài Văn cô dạy!
Em thấy mình trong đó cô ơi!
Em sẽ vượt qua gian khổ trên đường đời,
Sẽ sống sao xứng đáng một con người,
Luôn nhân hậu, thật thà, thẳng thắn,
Em sẽ là cô ngày mai cô nhé,
Tiếp bước cô, em là cô giáo dạy Văn,
Đem đến cho đời những bài học xanh tươi,
Dạy các em đạo lí làm người,
Vun đắp ước mơ cho bao tâm hồn bé bỏng...!
Nghe em nói, tôi thẫn thờ xúc động,
Đứng lặng người, nghe khóe mắt cay cay...!
Và hôm nay, ước mơ đã thành sự thật,
Đồng nghiệp của tôi, em, cô giáo dạy Văn.
Dạy các em với gương mặt rạng ngời,
Yêu trò nhỏ, với tấm lòng tận tụy,
Em say mê gieo hạt giống cho đời.
Đồng nghiệp ơi, cô thấy mình trong em đó,
Hãy tiếp tục sự nghiệp trồng người mà cô bỏ dở hôm nay!
Thạnh Trị, ngày 10/11/2023
Trương Thị Thu Nga